Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2012

Nhỏ...

Nhỏ ngồi đó đôi mắt nhìn vào khoảng hư vô...như cố níu kéo khoảng thời gian vừa trôi qua về phía nhỏ...


Đôi lúc nhỏ cố vẫy vùng để thoát khỏi sự ràng buộc...để đi tìm khoảng trời tự do mà nhỏ hằng mơ ước...Vậy mà đêm nay...nước mắt nhỏ bắt đầu rơi...nhỏ muốn thời gian dừng lại, đừng trôi nữa...nhỏ yêu mọi thứ xung quanh đang diễn ra hằng ngày quanh nhỏ.

Ai đó từng bảo nhỏ thích thay đổi, không thích sự gập khuôn, cố hữu...nhưng sâu thẩm trong người nhỏ, nhỏ không thích sự đổi thay...

Ba ngày nữa nhỏ sẻ rời xa nơi nhỏ từng sinh sống và lớn lên...nhỏ không muốn...đây là lần đầu tiên trong đời nhỏ rời xa chốn thân yêu này...nhỏ yêu nơi này, yêu mọi thứ xung quanh đang diễn ra quanh nhỏ...còn đâu tiếng cười, sự giận hờn, cò đâu lời trách móc, cái mắng yêu nhẹ nhàng...

Không ai hiểu nhỏ...đêm nay, nhỏ chỉ muốn khóc...nhỏ cần bờ vai, cần điểm tựa, lời an ủi, động viên...

Một tháng nay, nhỏ đã cố gắn vượt qua mọi biến cố, sự thay đổi đã ảnh hưởng đến tâm trạng nhỏ...đầu tiên nhỏ nghe được những lời tổn thương từ người nhỏ từng tôn thờ yêu thương bằng cả trái tim và sự sống; tiếp đến nhỏ nhận được tin nơi mà nhỏ gởi gấm tâm tư và tình cảm, nơi mà nhỏ coi là chốn bình yên khi nhỏ vấp phải biến cố cuộc đời sẽ chấm dứt không hoạt động...nhỏ cảm thấy sốc, đó là cảm giác đầu tiên nhỏ cảm nhận...vậy là hết...chấm dứt cái nơi mà nhỏ tin tưởng, đặt cả tình yêu và tâm trí; nhỏ bắt đầu nơi mới..nơi mà nhỏ không có chút cảm tình...nơi mà thiếu thốn mọi thứ...nơi mà nhỏ không thể sẽ chia và...nhỏ đã cầm trên tay quyết định đi học....cảm thấy lạc lõng nơi mà nhỏ sẽ đến...

Hôm nay, Chi đoàn nhỏ làm tiệc chia tay, nhỏ rối nùi với mớ bòng bong...nhỏ lo lắng chổ ăn và chổ nghĩ...Bí thư của nhỏ nói...ai đi học Bí thư không yên tâm chỗ ăn, chỗ nghĩ chứ riêng nhỏ Bí thư không lo vì nhỏ có tài ăn nói, biết cách giao thiệp, lanh lẹ nhanh nhẹn...đi xa sẽ có người sẵn sàng chăm sóc nhỏ....nhỏ chỉ cười...Luôn luôn lúc nào nhỏ cũng tỏ ra như thế...mạnh mẻ, mọi khó khăn không làm trùng bước nhỏ nên những người thân xung quanh nhỏ cảm thấy rất yên tâm...nhưng ai biết được bên trong con người nhỏ là sự yếu đúi...nhỏ đang lo lắng, nhỏ đang run sợ....nhưng nhỏ vẫn cứ cười....Nụ cười của nhỏ càng rạng ngời hơn khi nhỏ đang bất an, đang buồn tủi....không ai hiểu....chỉ duy nhất cái tôi trong con người nhỏ hiểu....
Rời xa nơi đây, rời xa chốn bình yên, rời xa những người thân yêu, rời xa tất cả....Khi nhỏ đi mọi thứ vẫn nguyên vẹn....nhưng ngày nhỏ về mọi thứ có vẹn nguyên không...mọi thứ sẽ thay đổi theo thời gian....và biết đâu ngày nhỏ về...nhỏ cũng thay đổi......
giotnang.

Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

Giọt nắng cuối chiều




Người hỏi em: Sao đặt tên là Nắng?
Em mỉm cười khẻ đáp vu vơ....
Bởi đời em là những cơn mưa
Nên gọi Nắng cho đời em ấm lại